Ngày con sinh ra đời, khi nghe tiếng con khóc cũng là lúc mẹ mỉm cười hạnh phúc vì sự có mặt của con. Theo ngày tháng, mẹ yêu thương, che chở, chăm sóc cho con, khi con bước những bước đi đầu tiên trong đời, mẹ là bờ vai vịn cho con bước đi, mẹ dạy con học nói, tiếng nói đầu đời "mẹ ơi! ".
Mẹ ơi! con sợ hãi khi không thấy mẹ, con yêu mái tóc dài của mẹ. Bố muốn con là con trai nhưng mẹ sinh con ra lại chỉ là một đứa con gái nhưng mẹ vẫn yêu thương con, những lần ba đánh con, mẹ đã lấy mình ra đỡ cho con và ôm con vào lòng trong khi con nức nở khóc. Là con gái nhưng con lại quá nghịch ngợm, mẹ bảo con gái phải dịu dàng và mẹ dậy con những gì một cô con gái cần. Nhưng chẳng việc gì con làm mẹ vừa ý vì con không thích ... một lần con đã nhìn thấy mẹ khóc, mẹ khóc vì con không nghe lời mẹ ...
Tuổi thơ của con trôi qua khi phải chứng kiến những mối bất hòa trong gia đình, bố mẹ không hợp nhau và thương xuyên cãi nhau. Con thương mẹ nhiều lắm mà chỉ dám khóc một mình khi nhìn bố đánh mẹ. Ai cũng nghĩ nhà mình hạnh phúc lắm và bạn bè con cũng vậy, tụi bạn ghen tị vì con được sinh ra trong một gia đình nề nếp nhưng không ai biết những gì đang diễn ra. Mẹ khổ thật nhiều nhưng mẹ vẫn âm thầm chịu đựng vì mẹ thương chúng con.
Mười lăm tuổi, con phải bắt đầu một cuộc sống tự lập xa gia đình, mẹ lo lắng vì con còn quá non nớt so với bạn bè cùng trang lứa. Con đã nghĩ mình mạnh mẽ vì con là "con trai" trong mắt mẹ mà. Thế nhưng đêm đầu tiên xa nhà con đã khóc một mình trong đêm tối, con nhớ mẹ ... Nếu có thể, con sẵn sàng từ bỏ nơi đó - nơi mà bạn bè con, bao người mong muốn được bước chân vào nhưng con biết, con không thể ... Con mong một tuần học trôi qua thật nhanh để ngày cuối tuần được trở về căn nhà nhỏ bé ấy dù phải đạp xe hàng chục cây số, nhà mình còn nghèo, bữa cơm chỉ là mấy cọng rau với bát nước mắm. Vậy mà con vẫn khao khát trở về tới nhức nhối lòng sau những ngày học căng thẳng, mệt nhọc vì con biết ở nơi đó có mẹ và mẹ đang ngóng trông con.
Con nhớ con đường đi ấy, mỗi lần con trở về và mẹ tiễn con đi, những buổi sớm mùa đông lạnh lẽo, tối tăm không nhìn rõ đường hay những sớm hè vẫn còn ánh trăng của đêm qua, con đường rộng thênh thang chỉ có con và mẹ. Mẹ sợ con đi một mình sẽ không an toàn, ai đó sẽ bắt nạt con bởi đã bao lần con sợ hãi khi nhìn không ra một cái gì đó từ đằng xa. Con nhận ra là mình thật yếu đuối, tâm hồn con cũng mỏng manh vì con cũng là con gái. Con nhớ những lần tiễn con giữa trời mưa và mưa ướt áo mẹ, con bảo mẹ trở về nhưng mẹ vẫn đưa con đi một quãng thật xa rồi lặng lẽ nhìn theo bóng con khuất dần ... và cứ như thế, con lớn dần nhưng chưa bao giờ con quên ...
Ba năm học phổ thông nhanh chóng trôi qua, mẹ hạnh phúc khi nhìn thấy con bước chân vào giảng đường đại học - thành quả của bao năm phấn đấu, nỗ lực hết mình. Con đi xa, chỉ còn ba con người trong ngôi nhà nhỏ bé ấy nhưng nhà mình giờ yên vui hơn và con được nhìn thấy mẹ cười, nụ cười của hạnh phúc. Con đã học, học làm một người con gái đúng nghĩa như mẹ mong muốn, tụi bạn con ngạc nhiên khi thấy con thay đổi nhiều, con làm tất cả vì con không muốn mẹ phải khóc nhiều vì con. Con đã vấp những bước ngã đầu tiên trong đời, cuộc sống nơi thị thành phức tạp hơn những gì con nghĩ nhưng bây giờ con không có mẹ bên cạnh đề vực con dậy. Con học cách tự đứng dậy sau những vấp ngã ấy vì con biết mẹ luôn dõi theo con và mẹ sẽ hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy con của mẹ trưởng thành. Con sẽ tự đi trên chính đôi chân của mình.
Như một ai đó, mẹ cũng từng bảo con rằng, con hãy để tình yêu đến một cách tự nhiên và yêu mà không cần tính toán nhưng mẹ biết không, mẹ mới là tất cả của con. Con không tin vào một tình yêu có thật, con sợ mình bị dối gạt và con sẽ tổn thương, những tổn thương ấy ai sẽ xoa dịu giúp con, con sợ cái cảm giác phải tự mình lau nước mắt trong đêm tối. Con nhận ra, con quá yếu đuối, con sợ nhiều hơn và ngay lúc này đây con sợ mất mẹ, con nhìn mẹ bị những cơn đau chân hành hạ mỗi khi chở trời mà con không thể làm gì, ai đó sẽ nói rằng, con thật khờ khạo khi chỉ biết khóc. Nhưng chính con cũng không hiểu nổi mình, giờ phút này đây, con mới nhận ra là mẹ quan trọng với con hơn tất cả những gì con đang có và con luôn sẵn sàng đánh đổi chúng.
Mẹ bảo con phải nghị lực, phải mạnh mẽ, con sẽ mạnh mẽ hơn thế, sẽ nghị lực hơn thế cho dù một chuyện đời thường cũng khiến con phải bận tâm, phải suy nghĩ thật nhiều hay những tổn thương đôi khi nó làm con gục ngã, nó khiến con mệt mỏi thì con vẫn sẽ cố gắng để đứng vững, là con như ngày xưa .....
Giờ đây con đã là cô sinh viên năm thứ 4 rồi, con sắp ra trường, sắp đi làm, sắp phải tự đi trên chính đôi chân của mình rồi. Con nhớ, vài năm trước, con từng mua tặng mẹ một tấm thiếp nhỏ nhân ngày mồng 8 – 3. Có lẽ đó là món quà đầu tiên và duy nhất mà trước giờ con đã tặng mẹ, con biết mẹ vẫn luôn trân trọng, giữ gìn nó và mẹ cất sâu nó vào chiếc hòm gỗ nhỏ, nơi chứa đựng bao thứ mà mẹ cho là quý giá nhất.
20 -10 năm nay, con đã nghĩ sẽ tặng mẹ một tấm thiệp khác nhưng lần này là con tự tay làm nó, vậy mà đến ngày hôm nay hình như ý nghĩ đó đã hoàn toàn tiêu tan và chắc cũng phải một thời gian nữa con mới có thể trở về, về với mẹ…
Mẹ là tất cả của con!